![]() |
Hình ảnh rác thải nhựa ở bờ biển xã Quảng Phú, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình |
Quảng Phú là địa phương được thiên nhiên ban tặng có bờ biển dài với nguồn lợi thủy hải sản phong phú và cánh đồng muối bao la có từ xa xưa, theo thống kê của Hội nông dân xã Quảng Phú ở phía Đông giáp biển có tới 3/4 ngư dân sống phụ thuộc vào đánh bắt, làm nước mắm và chế biến thủy hải sản; Phía Nam của xã giáp với cửa sông Ròn đổ ra biển là vùng sản xuất muối truyền thống của Diêm dân 4 thôn Phú Lộc, thế nhưng trong những năm gần đây các ngành nghề truyền thống ở địa phương gắn với biển đang dần bị mai một do tác động của biến đổi khí hậu, môi trường biển bị ô nhiễm, nhiều ngư dân, diêm dân, phải chuyển đổi việc làm hoặc di cư đi các địa phương khác để mưu sinh.
Rác nhựa do đâu?
Theo thống kê và qua quan sát của các hộ kinh doanh ở địa phương hàng ngày có hàng nghìn chiếc túi, cốc nhựa được người dân sử dụng cộng với việc sinh hoạt chợ dân sinh của địa phương nằm ngay ở cửa biển khiến cho lượng rác thải nhựa thải trực tiếp ra biển là vô cùng nhiều và theo các hộ kinh doanh ở khu vực trước cổng trường chỉ tính riêng bình quân 1 em học sinh trong nhà trường hàng ngày thải ra môi trường khoảng 2 đến 3 túi nilon, 1 chai nước hoặc 1 cốc nước nhựa dùng một lần, như vậy bình quân trong 1 ngày 745 em học sinh trường THCS Quảng Phú thải ra môi trường khoảng1.490 túi nilon và khoảng 745 cốc nhựa hoặc chai nhựa dùng một lần, đây là tình trạng đáng báo động bởi rác thải nhựa có thời gian phân hủy tới hàng trăm năm, thậm chí là hàng ngàn năm trong môi trường tự nhiên, gây hại đến động, thực vật, và thậm chí làm thay đổi cả hệ sinh thái biển.
Phương pháp xử lý rác thải nhựa của cư dân nơi đây thường được xử lý theo phương pháp chôn lấp gây nên tình trạng ô nhiễm môi trường đất, đốt lộ thiên thì gây nên tình trạng ô nhiễm không khí, và cách xử lý rác thông thường, nhanh nhất, tiện ích nhất của người dân nơi đây là thải ra biển, không chỉ rác thải nhựa trong sinh hoạt của người dân nơi đây mà còn có rác thải nhựa ở khắp nơi đổ về bị sóng đánh dạt vào bờ tạo nên các bãi rác thải khổng lồ trên cạn và dưới biển khiến cho việc đánh bắt thủy hải sản của ngư dân gặp nhiều khó khăn làm cho các ngành nghề truyền thống đang dần bị mai một.
Theo Bác Nguyễn Ngọc Lý ngư dân có gần 20 năm bám biển sinh sống bằng nghề đánh bắt thông tin cho hay “Việc đánh bắt hiện nay của người dân gặp nhiều khó khăn, 2 đứa con trai đầu của tôi phải lên thành phố làm thuê bởi thời tiết thất thường bữa đánh bắt được, bữa không, nguồn lợi thủy hải sản ngày càng suy giảm do môi trường biển bị ô nhiễm, lưới cá, tôm thì ít, rác thải nhựa dính lưới thì nhiều, gỡ mất thời gian, có hôm đi về vừa bù tiền lưới, tiền xăng dầu, có hôm chẳng có gì, thu nhập bấp bênh, cuộc sống khó khăn, nhiều ngư dân bỏ nghề ở các làng chài, các hộ dân chế biến thủy hải sản cũng ngày càng ít đi, các phiên chợ cá của ngày càng vắng vẻ”
Nhận thức về nhựa còn hạn chế
Rõ ràng - nếu không được sử dụng hợp lý và xử lý đúng cách sẽ là mối nguy rất lớn đối với sức khỏe con người, môi trường và khí hậu. Tuy nhiên trước khi có hoạt động bảo vệ môi trường diễn ra rộng khắp ở đây qua kết quả khảo sát cho thấy nhận thức của em học sinh trường THCS Quảng Phú về rác thải nhựa còn rất hạn chế.
Kết quả khảo sát trước truyền thông | ||
Thang điểm | Số lượng HS | Tỉ lệ (%) |
1.0- 4.9 | 610 | 81,9 |
5.0 - 6.5 | 117 | 15,7 |
6.6 - 7.9 | 18 | 2,4 |
8.0 - 10 | 0 | 0 |
Tổng | 745 | 100% |
Phân tích bảng khảo sát kết quả nhận thức của học sinh THCS Quảng Phú về tác hại của rác thải nhựa trên cho chúng ta thấy có tới 81,9% học sinh trong nhà trường chưa có nhiều hiểu biết về tác hại của rác thải nhự; vì vậy chưa thúc đẩy các em học sinh và phụ huynh sử dụng các sản phẩm thân thiện với môi trường, hướng đến tiêu dùng xanh, giảm ô nhiễm nhựa gắn với phát triển kinh tế truyền thống bền vững ở địa phương.
Nhận thức rõ vấn đề trên, và thấy được tầm quan trọng của công tác tuyên truyền, nâng cao ý thức trách nhiệm bảo vệ môi trường biển cho các em học sinh và phụ huynh cần phải được đặt lên hàng đầu, không chỉ góp phần giữ gìn, bảo tồn gắn với phát triển các ngành nghề truyền thống bền vững ở địa phương mà còn gắn với vấn đề đảm bảo an toàn về an ninh kinh tế, chính trị - xã hội, quốc phòng ở địa phương.
Tuy nhiên ở địa phương, nhà trường lại chưa có nhiều hoạt động, chương trình hành động để bảo vệ môi trường, đặc biệt là các hoạt động tuyên truyền nâng cao nhận thức của học sinh, phụ huynh về tác hại của rác thải nhựa đối với sức khỏe, môi trường, khí hậu, sinh kế của người dân nói chung và cư dân ven biển nói riêng, các hoạt động phân loại rác thải tại nguồn, hay các chương trình, sáng kiến về phát triển các ngành nghề truyền thống của kinh tế biển gắn với thực hành bảo vệ môi trường biển của địa phương còn rất hạn chế.
"Trong cái khó, ló cái khôn", đặc biệt là các sáng kiến xanh trong việc giảm thiểu rác thải nhựa, bảo vệ môi trường, ứng phó với biến đổi khí hậu bằng việc tận dụng lá chuối, lá bàng, mo cau, tận dụng thời gian nhàn rỗi của người dân và nguồn nguyên liệu sẵn có ở địa phương trong việc sản xuất hộp đựng đồ ăn sáng, thay cho các hộp xốp nhựa hay là phương pháp cải tiến bề mặt sân bê tông từ than rơm, rạ đốt trong môi trường yếm khí vừa giúp tăng năng suất muối, vừa tăng thu nhập, cải thiện cuộc sống, bảo vệ môi trường, ứng phó với biến đổi khí hậu giúp làm giảm tình trạng ô nhiễm không khí sau mỗi vụ mùa thu hoạch lúa, đồng thời cung cấp tại chỗ nguồn muối sạch phục vụ cho việc chế biến thủy hải sản của ngư dân, tạo nên vùng sản xuất liên hoàn thủy hải sản - lúa nước - muối ăn, với phương pháp làm đơn giản không đòi hỏi cao về khoa học kỹ thuật, phù hợp với trình độ dân trí thấp, tất cả những sáng kiến trên vừa góp phần giữ gìn, bảo tồn, phát triển các ngành nghề kinh tế truyền thống theo hướng tăng trưởng xanh.
Chúng tôi rất vui mừng những sáng kiến trên đã góp phần giữ gìn, bảo tồn, phát triển các nghành nghề kinh tế biển truyền thống, tạo nên vùng sản xuất liên hoàn ven biển ở địa phương. Sáng kiến cũng kỳ vọng làm sáng tỏa nhận thức “Muốn phát triển bền vững thì việc đầu tiên quan trọng là phải chung tay bảo vệ môi trường” đó không phải là trách nhiệm của riêng ai mà của cả hệ thống chính trị, là quyền và nghĩa vụ của mọi cơ quan, tổ chức, cộng đồng dân cư và của mỗi người dân.